Thứ Ba, 3 tháng 5, 2016

Sự chân thành từ trái tim

Thật ra tôi không biết nên bắt đầu từ đâu. Và cũng chẳng rõ mình định viết gì.

Vô tình tôi biết được quyển Những đêm không ngủ của Minh Nhật, nhìn vào bìa sách, ấn tượng nhất với tôi là câu “Chúng ta đều như vậy, lướt qua cuộc sống của nhau. Chỉ như một bản nhạc bỗng được chơi trong một ngày đầu gió”.

Mỗi ngày chúng ta lướt qua hàng ngàn người khác nhau, có một số sẽ ngồi lại và trò chuyện. Nhưng sau đó có bao người khiến ta rung động?

Chúng ta sẽ làm thử một bài toán để tìm xác suất gặp nhau trong cuộc đời mỗi người. Thế giới hiện nay có khoảng 7,3 tỉ người. Cho rằng tuổi thọ trung bình thế giới sắp xỉ 70. Mỗi năm 365 ngày. Và giả sử một ngày chúng ta gặp khoảng 1000 người. Khi đó một năm chúng ta gặp 365,000 người, suy ra một đời người gặp khoảng 25,550,000 người. Lấy 25,550,000 chia cho 7,3 tỉ người ta được con số 0,0035. Đó là xác suất để ta gặp một người, thế thì xác suất để yêu một người là bao nhiêu?
Có lẽ, tìm được một người để yêu rất khó.



Trong cuộc đời mỗi người, dù ở đâu, trong thời gian nào cũng cần có người chia sẻ. Nhưng khi có nhau thì họ lại không biết trân trọng nhau, xem ra khá là mâu thuẫn. Chẳng lẽ khi đó họ muốn tìm lại cảm giác cô đơn?

Điều đó có thể đúng. Trong quyển Nếu biết trăm năm là hữu hạn tác giả Phạm Lữ Ân cho rằng bản chất con người là cô đơn. Thật sự tôi không muốn tin điều đó, vì trong tôi luôn cần một người chia sẻ tận đấy lòng. Nhưng tôi phải tin, vì đó là sự thật.

Dù bạn là người sống tích cực sẽ có lúc bạn bi quan. Dù bạn là người luôn vui vẻ sẽ có lúc bạn buồn sầu. Sẽ có thời điểm chúng ta chẳng muốn chia sẻ bất cứ điều gì với ai, khi đó chúng ta chỉ muốn được yên tĩnh một mình, đối mặt với chính mình để tìm câu trả lời cho tất cả. Bởi khi đó có thể chúng ta cần một niềm tin mới để vực dậy con người cũ kĩ này.

Sau khi hết "nghiện" sự cô đơn chúng ta lại tìm đủ mọi cách để lấp đầy khoảng trống trong lòng, những khoảng trống luôn tồn tại vĩnh hằng tại góc nhỏ trong mỗi người mà dường như có cố gắng cách mấy cũng chẳng lấp đầy được. Nó luôn ở đó. Còn chúng ta luôn hy vọng.
Mỗi lúc chạy xe bắt gặp các cặp đôi đang đèo nhau trên phố tôi bất chợt cảm thấy ngưỡng mộ. Trong vùng đất Sài thành này có hơn 10 triệu người đang sinh sống và làm việc, bạn và tôi là một trong số đó nhưng có khi nào chúng ta gặp nhau. Đôi khi tôi ước có thể gặp tất cả, nhưng điều đó có nghĩa gì khi không có một người hiểu mình?

Tôi tin rằng bạn rất muốn tìm thấy một người phù hợp với mình. Nhưng xin lỗi, có thể tôi sẽ làm bạn thất vọng! Chúng ta khi sinh ra chẳng ai hợp ai. Hợp hay không chỉ biết được sau quá trình tìm hiểu và thông cảm, khi cả hai đồng ý cho nhau cơ hội quan tâm người kia thì đó là lúc bạn bắt đầu đi trên đường xem mình và người ấy có thể bên nhau trọn đời không.
Còn lúc đầu gặp nhau, đó hoàn toàn phụ thuộc vào cảm xúc trái tim.

Có một chương trình hài kịch truyền hình được công chiếu gần đây là Đấu trường tiếu lâm, các thí sinh tham dự sẽ biểu diễn một vở kịch trước các vị huấn luyện viên. Có những thí sinh được tất cả huấn luyện viên chọn và khi đó họ buộc phải chọn ngược lại, rằng họ muốn theo đội của ai. Thật sự việc lựa chọn không hề đơn giản, họ phải cân nhắc thật kĩ trước khi đưa ra quyết định và mọi quyết định khi đó đa phần đi theo tiếng gọi trái tim.

Tác giả Paulo Coelho nói trong quyển sách nổi tiếng Nhà giả kim rằng “Không ai trốn tránh được trái tim mình , nên hãy lắng nghe nó là hay hơn cả” . Khi trái tim bạn rung động trước ai, đó đã là may mắn. Hãy trân trọng cảm xúc của trái tim mang lại và thật chân thành với nó, đừng trốn chạy, đừng chối bỏ. Bởi khi bạn đối mặt với cảm xúc thật sự của mình và chân thành với người mình muốn hướng đến rất đáng trân trọng.

Hãy can đảm đối mặt với những cảm xúc thật sự của mình, có thể ngay lúc đó bạn không cảm thấy điều gì tốt đẹp nhưng hãy vững tin vào những điều tuyệt vời sắp tới. Vì ít nhất bạn đã chân thành với trái tim, mà khi sự chân thành xuất phát từ trái tim này chắc chắn sẽ đến trái tim khác.