Thứ Năm, 12 tháng 5, 2016

Thời gian!

Như một cơn gió thoảng trong buổi chiều ngày thu đầy nắng. Có một thứ cứ hờ hững đến – hiện diện – và đi một cách chóng vánh, dường như nó chẳng quan tâm đến cảm xúc chúng ta là bao. Ta ước gì có thể giữ được người - thời gian à.
Cuộc đời vô thường, cứ thấm thoát chúng ta đã trưởng thành. Lặng một lúc tự hỏi rằng ta đã hiểu đời được bao nhiêu. Chúng ta cố gắng hiểu nó càng nhiều thì thật ra chúng ta chẳng hiểu gì cả. Thời gian, nó đi mà đôi khi chẳng cho ta được gì. Có lúc còn để lại những thứ bi đát. Nhưng, đó là một phần của cuộc sống không ai tránh khỏi.
Đêm tháng năm chưa nằm đã sáng, ngày tháng mười chưa cười đã tối. Tôi nhớ những buổi tối tháng năm vui chơi với gia đình, niềm vui chẳng được bao nhiêu thì thời gian đã “vụt tắt”. Mặc dù lắm lúc tôi ước gì mình có thêm vài ngày ở nhà, ngay căn phòng đó, cùng những người đó... tạo nên những kí ức tuyệt đẹp không thể phai nhòa.
Nhưng buồn thay chúng ta mãi mãi chẳng thể buộc thời gian trở lại hoặc ngưng động tại một thời điểm nào đó.
Điều duy nhất chúng ta có thể làm là cố gắng sống xứng đáng từng phút giây.


Trong quyển sách thú vị về cuộc sống và thời gian Momo của nhà văn Micheal Ende nói: Đối với conngười thì bấy nhiêu thời gian chẳng là bao, vì con người đâu phải chỉ gồm số thời gian chất chứa trong cơ thể thôi, mà còn nhiều thứ khác nữa.
Đại khái rằng ta không thể dành trọn thời gian cho riêng mình được, mà ta còn dành thời gian cho những thứ khác.
“Thời gian là một dạng tài sản vô hình. Thời gian chẳng đợi chờ ai và không bao giờ quay trở lại khi đã đi qua. Chính vì thế hãy sống sao cho thật trọn vẹn hôm nay để không phải hối hận mai sau. Vì thời gian là cuộc sống, mà ta cảm nhận cuộc sống bằng con tim.” Ai cũng biết những điều đó, nhưng có mấy ai sống một cuộc đời mà không hối tiếc.
Thật ra chẳng có công thức, chẳng có cách nào giúp chúng ta làm được chuyện đó. Nếu có phép màu thì may ra. Nhưng, chúng ta có thể giảm tối thiểu những việc hối tiếc trong cuộc đời.
Hãy thử chia thời gian thành ba phần: quá khứ, hiện tại và tương lai.
Quá khứ: Những điều đã xảy ra, dù muốn hay không chúng ta chẳng thay đổi được gì. Thay vì nghĩ ngợi, đau buồn, hối hận vì những việc đã làm hãy dành thời gian đó cho cuộc sống hiện tại. Vì ngay lúc này, chúng ta đang sống và đừng lãng phí bất cứ giây phút nào cho những chuyện đã qua. Quá khứ, hãy cho nó thành dĩ vãng và cố gắng đừng khơi gợi nó. Nhất là những kỉ niệm không vui.
Hiện tại: Bạn và tôi là hai vật thể hoàn toàn khác nhau nhưng cùng sống trong thế giới tươi đẹp này. Những người nông dân sáng ra đồng, chiều trở về nhà với gia đình. Những công nhân tần tảo sớm hôm. Những nhà văn ngày đêm dùng ngòi bút tạo nên các tác phẩm nghệ thuật. Những nhà nghiên cứu không ngừng nghỉ sáng tạo giúp cuộc sống tốt hơn. Hay bao người mẹ trông ngóng con hằng ngày từ nơi xa. Tất cả những điều đó không phải quá đẹp sao! Mọi thứ tuyệt đẹp đang ở xung quanh ta, hãy dành thời gian mà cảm nhận.
Tương lai: Đây là phần tôi không thích. Tương lai. Tương lai. Tương lai. Hằng ngày, hầu hết mọi người đều nghĩ đến hai từ đó. Tương lai chẳng là gì nếu không được hình thành từ hiện tại, nhưng dường như nó có tác động quá lớn cho cuộc sống hiện tại của chúng ta. Lo nghĩ về tương lai là điều tốt, nhưng đôi khi nó khiến ta quên mất hiện tại, rằng ngay lúc này chúng ta có vô vàn thứ để yêu thương. Hãy để mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên theo bản chất cuộc sống. Vô định.
Đôi khi tôi tự hỏi: Liệu chúng ta có mãi mê lo nghĩ quá nhiều cho ngày mai, cho tương lai mà chợt quên mất hiện tại?
Một sự thật là chúng ta dành thời gian hiện tại quá nhiều cho những thứ ta chưa có, và quên đi những thứ ta đang có. Để rồi một ngày nào đó chúng ta lại đau buồn vì “đánh mất” những thứ chưa bao giờ thuộc về ta nhưng là chẳng để tâm đến những thứ từng là của ta.
Trong chuyện gia đình, nhiều người nghĩ rằng cha, mẹ, anh, chị sẽ mãi ở đó và quan tâm ta. Nhưng họ đâu ngờ rằng đến lúc nhận ra tình cảm thiêng liêng và chân thành đó đã tan biến. Sự thật họ chẳng thể ở bên ta trọn đời, chỉ ngay lúc này, chính tại thời điểm này chúng ta vẫn cảm nhận được những tình cảm ấy, nhưng ai biết rằng nó sẽ kết thúc vào ngày mai? Khi chúng ta quá mải mê lo nghĩ về tương lai.
Quá khứ đã qua thì không lấy lại được, tương lai thì ở phía trước, còn hiện tại là ngay lúc này. Nhưng liệu có ai biết rồi ngày mai sẽ biến hôm nay thành quá khứ của tương lai?
Nhiều người nói rằng quá khứ là bài học, tương lai là hành trình còn hiện tại là món quà. Nếu đã là món quà, chắc chắn phải được tặng từ ai đó. Nếu chúng ta không biết trân trọng những món quà như thế thì chẳng có món quà nào dành cho ta nữa.
Đã sống phải sống hết mình.
Tất nhiên cho giây phút hiện tại.
Và, thời gian đang trôi.